Thì mình kể bạn nghe câu chuyện về từng thành viên trong gia đình mình nhé!
Mục lục
ToggleEm trai mình…
Em trai mình là một đứa học giỏi, nó được giải Quốc Gia tin học, đạt thủ khoa kỳ thi THPT, học Bách Khoa, nhưng nó chẳng thể tiếp xúc hay chơi với ai cả. Luôn trầm lặng ngồi trước màn hình máy tính cả ngày. Đi ngủ vào lúc 5h sáng và 8h dậy đi học.
Năm 2017, mình đã cố gắng research và đọc thật nhiều tài liệu liên quan tới căn bệnh trầm cảm vì mình sợ em trai mắc phải.
Mình cố gắng rủ nó ra ngoài, cố gắng trò chuyện, cố gắng kết nối. 2019, nó bắt đầu cởi mở hơn, kết bạn nhiều hơn, bắt đầu đi làm thêm và học đầu tư. 2022 nó phụ giúp bố mẹ trả được kha khá nợ, cùng vài anh chị mở công ty riêng chuyên về game
Em gái mình…
Nếu em trai là đứa trầm lặng, thì em gái mình lại là đứa nổi loạn khó bảo. Năm lớp 7, nó chống đối tất cả mọi thứ. Bỏ học, hút thuốc, mọi tệ nạn đều trải qua. Mình dành rất nhiều thời gian để nói chuyện, để tâm sự. Nó bảo
“Em thấy bố mẹ vất vả trả nợ nên muốn đi làm, buôn bán phụ giúp, không muốn đi học nữa”.
Tim mình khựng lại mấy nhịp vì đau lòng. Mình cố gắng để em hiểu rằng, việc đi làm từ lúc mới 15,16 tuổi không hề giúp được bố mẹ nhiều như em nghĩ, hãy học giỏi, học tốt, thì mới thoát nghèo được. Năm nay nó học lớp 9, là lớp phó, học giỏi hơn, dù ở xa bố mẹ nhưng vẫn mạnh mẽ hàng ngày.
Bố mẹ mình…
Bố mẹ mình cưới nhau năm vừa tròn 18, bố làm ở mấy chỗ khai thác đá, mẹ ở nhà trồng rau và đi chợ buôn bán mấy đồ linh tinh. Thời ấy bố mẹ vay tiền kinh doanh người ta còn chửi
“Nhà nghèo thế cho vay rồi lấy gì mà trả”
Bố cố gắng mãi mới đủ tiền lên thành phố đi học, rồi mở quán sửa điện thoại, mở quán nét, quán karaoke, Café. Ở quê mình thời ấy, bố đi đầu trong những thể loại giải trí này, chẳng mấy chốc, bố xây nhà, mua xe, mọi thứ đủ đầy.
Nhưng cũng tầm 3 năm sau đó, bố phá sản, bán hết cả nhà lẫn xe. Ở cái tuổi đáng nhé được nghỉ ngơi, bố mẹ vẫn hàng ngày vui vẻ đi làm thuê tích góp từng đồng để trả nợ.
Giờ hỏi làm sao để chúng mình vượt qua được những giai đoạn khó khăn như thế, thì quả thật mình không biết. Mọi chuyện trôi qua thì cứ thế qua thôi, đến khi ta nhìn lại chẳng biết tại sao lại có thể mạnh mẽ như thế.
Mình nghĩ là, mỗi giai đoạn trong đời ai cũng có những quãng chênh vênh nhất định. Bây giờ mà bảo cố lên rồi mọi chuyện sẽ qua thì hơi thừa thãi, nhưng mình tin là, cứ bước thôi, rồi mọi khó khăn trên đời này sẽ qua mau!