Đây là câu hỏi khó nhằn trong suốt quãng đời mà mình nhận được. Liệu mình có bạn thân hay không, hay chỉ là đang ảo tưởng về chính vị trí của mình trong lòng người khác?
Lớn lên trong sự xa lánh và kỳ thị, việc có riêng cho mình một người bạn thực sự đáng tự hào. Mình và bạn dành cả đêm để nhắn tin tâm sự, dành rất nhiều thời gian để cùng nhau. Với mình, bạn ấy còn hơn cả chữ bạn, là một mảnh tình thân.
Nhiều năm qua, sinh nhật luôn là một ngày tẻ nhạt. Không nến, không hoa, không quà, không lời chúc, chỉ đơn thuần là một ngày bình dị trôi. Nhưng với mình, nó luôn đặc biệt, luôn là lý do níu giữ tâm hồn này ở lại với cuộc đời.
23h đêm, ánh sáng trong mấy khung cửa sổ ở tòa nhà đối diện đã tắt dần. Ngoài đường mấy tán lá còn đung đưa hòa mình vào gió thu phảng phất. Mình ngồi bó chân ở giường, thẫn thờ nhìn về xa xăm.
Điện thoại bất giác sáng lên, tim mình đập mạnh, vớ ngay điện thoại vào lòng. Mình thở dài, không phải tin nhắn của bạn ấy.
Mình cẩn thận tìm vào thư mục tin nhắn với hy vọng bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó. Nhưng không, nick bạn ấy vẫn sáng đèn và chẳng có dòng tin nhắn nào cả.
Dù không nhận được lời chúc của bất kỳ ai, mình vẫn mong bạn ấy, người mà mình xem là thân thiết, là ruột thịt có thể gửi một lời chúc, dù là qua loa. Nhưng không, bạn ấy bận như vậy, làm sao có thể nhớ ngày sinh nhật mình?!
Hàng trăm suy nghĩ quẩn quanh, mình bật khóc nức nở như một đứa trẻ, cảm giác mất mát bao trùm khắp cơ thể. Phải chăng mình đang ảo tưởng về vị trí của bản thân trong lòng người khác. Và họ thực sự, cũng chỉ coi mình là một người bạn bình thường không hơn không kém hay sao…