Hồi đại học, mỗi lần lên thuyết trình, đầu gối mình run cầm cập mất kiểm soát, mồ hôi ướt đẫm tay, giọng nói ngắt quãng, thở dốc vì không thể điều hòa nhịp thở. Mình luôn cảm thấy bản thân bị soi xét và tất cả ánh mắt đều đang hướng về mình
Sau này đi làm, trong 1 lần vô tình được offer vị trí trợ lý Tổng giám đốc, sếp cho mình tự thiết kế plan và thuyết trình trước tất cả nhân viên, áp lực về một hình ảnh trợ lý hoàn mỹ không cho phép bản thân được fail, sau lần đó, kỹ năng nói trước đám đông của mình cũng được cải thiện đáng kể. Và đây là những gì mình đã làm:
Mục lục
Toggle1. CHUẨN BỊ THẬT KỸ
Mình đã đọc đi đọc lại, ngẫm đi ngẫm lại chiếc plan, khắc sâu vào tâm trí từng chi tiết một, tại sao mình lại làm thế này và tại sao nên dành ngân sách lớn cho sản phẩm này. Việc chuẩn bị kỹ cũng giúp mình ứng xử tốt trước những câu hỏi vặn vẹo của các anh chị có chuyên môn cao
2. GIẢ VỜ RẰNG BẢN THÂN THỰC SỰ TỰ TIN VÀ TÀI GIỎI (SỰ TỰ TIN GIẢ TẠO)
Lúc ấy mình năm cuối đại học, kiến thức marketing, đặc biệt là trong ngành dược chưa nhiều. Có ai đó từng nói với mình là, ‘‘Bạn không thể kiểm soát những điều người khác nói về mình nhưng hoàn toàn có thể kiểm soát những gì mà mình nói về bản thân”. Mình đứng thật lâu trước gương ở nhà vệ sinh, hít thở, và tự nhủ ‘’mình sẽ thuyết phục được tất cả mọi người trong công ty với bản kế hoạch này’’, ‘’HT thật xinh và giỏi’’ (tự huyễn hoặc nhưng mà nó có tác dụng đấy mn, fake it until you make it =)) )
3. TẤT CẢ MỌI NGƯỜI NGỒI DƯỚI ĐỀU THÍCH BẠN
Cách để ngừng nghĩ mọi ánh mắt đang soi xét mình chính là tường tượng tất cả những người ngồi dưới đều yêu quý bạn. Khi yêu quý, người ta không soi xét, người ta lắng nghe và ngưỡng mộ.
4. GIAO TIẾP BẰNG ÁNH MẮT, KHÔNG NHÌN CHĂM CHĂM VÀO 1 NGƯỜI
Hồi đại học mình thường nhìn chằm chằm vào 1 vài người và tìm kiếm sự đồng cảm, giúp đỡ, đại loại vậy. Nhưng sau này, khi mình biết cách đưa các điểm nhìn khác nhau, mình cảm thấy tự tin hơn. Khi nhìn chằm chằm vào 1 vài người, sự thay đổi hành vi của họ, dù chỉ một cái chớp mắt cũng có thể làm tim bạn loạn nhịp và quên xử bài thuyết trình
Mặc dù lần thuyết trình đấy của mình thất bại, nhưng sau cùng bản thân đã nhận được rất nhiều lời góp ý đáng quý, và hơn hết là mình biết cách tự tin hơn trước đám đông (dù vẫn hơi rén).
Chúc chúng ta sẽ không ‘’tim đập, chân run, tay mướt mồ hôi’’ khi thuyết trình nữa nhé!