Đầu tiên phải nói, mình thật là cô gái may mắn khi được sinh ra trong gia đình mà bố mẹ dù không giàu sang nhưng luôn đủ đầy hạnh phúc. Bố lấy mẹ từ lúc mẹ còn 17 tuổi. Lúc mang bầu mình, mẹ còn chơi nhảy dây các kiểu là đủ hiểu rồi đấy. Cơ mà bây giờ, từ giỗ chạp đám hỏi mọi thứ mẹ mình đều lo được tất. Thế mới hay chứ lị.
Bố mẹ cưới nhau cũng ngót nghét 22 cái mùa xuân rồi, ấy vậy mà lúc nào cũng như vợ chồng son vậy. Mình nhớ có đợt bố vào Sài Gòn 4 ngày, mẹ đã đăng stt kèm ảnh lên fb là nhớ nhung rồi. Mỗi dịp lễ, hay đơn giản là một ngày đẹp trời nào đó, bố thường vào bếp. Bố đã vào bếp thì nấu ăn thịnh soạn phải biết. Có hôm mẹ dỗi, bố cứ đi phía sau, kéo kéo vạt áo. Đúng là tình yêu làm người ta trẻ lại.
“Hôm nay thèm lẩu thái”, mẹ nói vu vơ. Bố liền đáp lại nhanh chóng, mẹ đi chợ đi bố nấu cho cả nhà.
– KHÔNG! Bố thích thì tự mà đi chợ
Bố vẫn kiên trì
– Nhưng bố hết tiền
Mẹ cười cười
– Kệ
Dù “kệ” nhưng mẹ vẫn đưa bố 100k bảo
– Kệ bố, thiếu mấy tự bù
Thế là tối hôm đấy cả nhà có lẩu thái ăn ngon lành.
Từ hôm mở quán ở Long Yên, Bắc Ninh, bố bận hẳn. Nhưng mỗi tối bố đều gọi cho mẹ. Mỗi lần mẹ ra Bắc Ninh đều cằn nhẳn từ chuyện này đến chuyện khác, ấy vậy mà cũng chỉ mẹ hiểu bố nhất thôi.
Sau gần 6 tháng xa nhau, bố mẹ quyết định chuyển quán về quê. Thuê lại phần đất của chú mự, sửa sang và mở lại nhà hàng. Bố vay nợ tậu thêm con xe tải nhỏ, vậy là kiêm thêm soạn cỗ, ship đồ ăn tận nhà.
Mọi chuyện tưởng chừng đơn giản, nhưng không phải vậy. Những hôm mỏi mệt phải thức đến 12h đêm, mà 2-3h sáng đã bật dậy làm thịt gà, thịt bê để kịp soạn cỗ sáng mai cho khách. Bố mở nhà hàng từ niềm đam mê nấu ăn, nhưng cho đến hôm nay, bố nhận ra nhiều vấn đề xoay quanh 2 chữ ‘’đam mê’’. Nhưng bố biết, bán niềm vui, nghĩa là mua nỗi buồn. Bố vẫn sẽ tiếp tục duy trì, vẫn tiếp tục nấu ăn, vẫn tiếp tục tìm tòi những công thức, những món mới để phục vụ mọi người.Từ hôm tết ra, dịch bệnh kéo dài, nhà hàng, quán cà phê hay karaoke đều phải đóng cửa. Bố mẹ kiêm thêm nghề..buôn dứa. Chiều chiều video call, mình thấy bố, mẹ, cậu cùng mấy đứa em chia nhau bán dứa ở cổng chợ và phía trước hiên nhà. Ngoài ra, bố còn thức giấc vào 2h sáng để ra chợ đầu mối đổ hàng.
Những mỏi mệt vì thức khuya dậy sớm, vì ngủ không đủ giấc, vì lo toan đủ đường, đôi mắt bố sụp xuống. Đôi mắt tinh anh biết cười ngày nào hôm nay bỗng sâu hoẵm và đầy ắp nỗi muộn phiền lo âu. Mình rất sợ nhìn vào mắt bố những ngày này, bởi mình thấy thương bố, thương mẹ, thương em, lại cảm thấy thất vọng về bản thân mình nhiều phần. Những vẫt vả lo toan mà bố mẹ gánh vác, mình thực sự bất lực đến đau thương…
————————
Kết nối với mình ở:
Facebook: Hoài Thịnh
Ig: Hoaithinh0102
Mail: [email protected]