Hồi trước, tôi hay ra Tạ Hiện ngồi cafe sáng sớm. Sáng nào cũng sẽ có một đôi lên lão, trốn con, trốn cháu mua đồ ăn sáng cho nhau.
Họ phải trốn theo nghĩa đen là tìm cách ra khỏi nhà và có lý do để con cái không biết, hoặc ít nhất không biết là mình đi gặp người yêu. Họ chỉ được phép tình tứ trong khoảnh thời gian ăn vội thứ gì đó, uống ly cafe nâu và nói với nhau vài câu.
Thường thì ngày nào tôi cũng nghe những câu lặp lại kiểu: “chúng nó bảo già rồi không lo cho con cháu còn đú đởn yêu đương”. Hoặc là, “nó đi làm suốt ngày, có biết ông bà già này côi cút đâu”. Nhưng họ nắm tay nhau, đôi lần cụ ông còn vuốt tóc cụ bà. Họ nhìn nhau đắm đuối, mà tôi không hiểu được dung nhan của cao niênHồi ấy, người thương năm ấy nói: “khi nào anh 70 tuổi, em vẫn mời anh đi cafe như thế này nhé”. Còn tôi thì cười vào mặt ổng kêu: “ảo tưởng vừa, người ta già rồi mới bắt đầu yêu nhau đó. Chứ ko phải yêu nhau đến già đâu nha”. Và tôi đã nghĩ đến những cặp đôi già, cũng như cách hành xử của chúng ta với tình yêu thật buồn cười.
Con cái có cuộc đời riêng của con cái, lớn lên an bề gia thất rồi lại muốn cha mẹ ở yên 1 chỗ mà chẳng kịp so sánh những lúc bản thân cô đơn, vật vã đi tìm chỗ trú ẩn trong tình yêu thì cha mẹ mình cũng thế thôi. Hay là chiều ngược lại, ai đó ko phải chính cặp đôi nhưng nhân danh loại yêu thương khác để can ngăn họ đừng yêu nhau nữa. Tôi thì không nghĩ mình có thể võ đoán được ai yêu ai vì điều gì. Cái họ được, hay họ mất, chỉ 2 người có quyền lên tiếng. Cân đo bên ngoài là anh có bao tiền, em vòng eo bao nhiêu, ai rửa bát tối nay… Mọi sự chi li đó, đều không khiến người ta yêu nhau. Mình là ai khi ở bên 1 người, có đỡ hoang hoải chạy giữa cuộc đời không? Mình có muốn chia sẻ những niềm vui be bé với họ không? Mình yêu người ta đâu phải vì cần nụ hôn hay miếng bánh. Ý là nếu vì cần như thế, đổi nhà cung cấp nào chả được, sao cứ phải là chính xác người đó.
Hình như người ta ít có vun đắp cho tình yêu của mình mà lại tổn thương nó bởi hoài nghi, làm cạn kiệt nó bởi kì vọng. Hình như người ta cũng ít có vun vào cho những cặp đôi khác, vì sự tỉnh táo hay vì quá ít thấu hiểu cả 2 nhân vật trong cuộc.
Và những cặp đôi già tôi ngó sang, họ cũng tha thiết được ở bên nhau. Tôi cũng thế, tha thiết muốn được yêu một người ngay cả nếu đó là cuồng si dại dột. Vì chỉ cần được yêu đến hết lòng đã là một loại may mắn, chẳng cần đợi đáp lại. Nếu được ở bên nhau, vừa kịp thời gian uống ly cafe, họ vẫn chọn làm thế kia mà. Dù đã đi qua năm tháng, chắc lên xuống ở đời chia lìa cũng từng đôi ba bận.Nhìn lại bố mẹ tôi, cưới nhau ngót nghét đã gần 23 cái mùa xuân, ấy vậy mà lúc nào cũng như vợ chồng son, luôn khiến những đứa thất bại trong tình yêu như tôi phải hết lời ghen tị. Ấy cũng là thứ may mắn hạnh phúc mà tôi có được. -Lam Hạ-
————————
————————
Kết nối với mình ở:
Facebook: Hoài Thịnh
Tiktok: HT đi làm
Ig: Hoaithinh0102
Mail: [email protected]