Lâu trước mình có nhận được tin nhắn thế này “Chị ơi, Làm sao để vượt qua khủng hoảng khi có chồng, có em bé ở tuổi 22 ạ”
Tự nhiên đọc xong mình tự hỏi ‘’tại sao mang bầu ở tuổi 22 lại kinh khủng vậy nhỉ?’’
Nếu ở tuổi 18, vòng tròn quan hệ của bản thân nằm ở gia đình nội ngoại, ở hàng xóm láng giềng quanh quẩn trong cái huyện Yên Thành, nơi mà hầu hết những người giỏi đều đã lên phố. Lúc ấy mà có bầu, mà lấy chồng á? Chắc cũng ổn thôi, sống một cuộc sống bình thường, cũng có sóng gió, cũng có này có kia, có lẽ là Kha khá giống với một số phim truyện Việt Nam đang phát hành, cỡ ‘’sống chung với mẹ chồng’’ chẳng hạn.
Đến tuổi 22, khi đã bơi ra biển lớn, lên thành phố, được đi học, có tầm nhìn rộng hơn, gặp gỡ những người giỏi hơn, tự nhiên tham vọng hơn, vẽ ra nhiều thứ tốt đẹp hơn trong tương lai. Hay nói cách khác, ở tuổi này, chúng mình bắt đầu biết đến 2 từ ‘’sự nghiệp’’.
Những rào cản tâm lý cùng định kiến cổ hủ về việc ‘’lấy chồng xong phải ở nhà chăm con, chỉ xứng đáng đứng sau bóng chồng” ăn sâu vào trong suy nghĩ, đặc biệt là những người con sinh ra ở quê như mình. Lấy chồng đẻ con xong thì phát triển sự nghiệp kiểu gì nữa?
Sao không nhỉ? Con lớn xíu, chúng mình đi làm. Thay vì chỉ có bản thân cô đơn trên hành trình khẳng định bản thân, giờ đây đã có thêm một em bé xinh xắn luôn sẵn sàng nắm tay và ủng hộ.
Mình may mắn có chồng hỗ trợ, nên sau rất nhiều sự gục ngã trong suốt những năm tháng 22, giờ nhìn lại, bản thân quả nhiên đã kiên cường vượt qua, trở thành một phiên bản hoàn hảo hơn, tự tin hơn, có chính kiến hơn.
Lấy chồng sớm không đáng sợ, lấy chồng sớm và ngừng ước mơ, ngừng cố gắng mới đáng sợ!
Không thiếu người trở lại cuộc sống và tiếp tục hành trình khẳng định bản thân sau khi lấy chồng. Dù là có con ở độ tuổi nào, tầm nhìn của bạn vẫn thế, ước mơ của bạn vẫn vậy, chỉ là có thêm người bạn nhỏ xíu đồng hành cùng mà thôi!