Tớ đọc Error 404 (tên tiếng việt là Lỗi) cách đây 1 năm, mình cũng chẳng nhớ vì sao lại mua nó. Từ sau sự việc đáng tiếc xảy đến với Sulli, nhà nhà người người đều nói về trầm cảm, thế là mình lại lôi nó ra đọc.
Mình nói quyển sách không dành cho những kẻ bi quan, bởi lẽ xuyên suốt là suy nghĩ muốn chết theo nghĩa đen của plaaastic. Nó thực sự mang đến nguồn năng lượng tiêu cực, minh chứng là đến thời điểm hiện tại, Error 404 đã ngừng xuất bản.
Quyển sách chính là tự truyện của cô gái Plaaastic, tên thật Lê Trần Mai Nhi. Cô sinh ra trong một gia đình có đầy đủ bố mẹ, giàu có, và “mẹ tôi hay đưa tôi đi ăn sáng ở Paris Deli thời năm 1999 khi các bạn vẫn ngồi ngoáy mũi ăn cơm ruốc”. Được gia sư kèm riêng từ khi còn mẫu giáo, học đàn, học múa học đủ thứ mà đỉnh ở chỗ cái nào cũng giỏi. Vậy bạn thử nghĩ xem, một cô gái tưởng như hoàn hảo vậy thì lỗi ở chỗ nào???
Plaaastic ghét bản thân nhưng không hề ghét cuộc đời, ghét thế giới. Cô không có hy vọng với bản thân nhưng luôn tràn đầy hy vọng với mọi người xung quanh. Cô chẳng lỗi gì cả, chỉ lỗi ở quá trình lớn lên. Mẹ chẳng quan tâm cô, chỉ cần thấy kết quả. Một là đứng nhất, 2 là nghỉ luôn. Để rồi “một đứa 7 tuổi cứng nhất quả đất đi đến đâu cũng không sợ trừ đi về nhà”, Mười mấy năm osin đi họp lớp, lịch học sát đến từng phút một. Thậm chí bố cô còn chẳng biết con mình học lớp mấy.
Nói đến đây thì chắc có nhiều bạn tự thấy mình trong đó. Nhưng không, đỉnh điểm có lẽ là năm 9 tuổi cô bị lạm dụng lần đầu tiên bởi người quen thân của bố mẹ. Nói khách quan thì không phát điên mới lạ!!!
Sau khi quyết định bỏ học, cô bị mẹ đẩy đi du học tại Sing. Ở đây, cuộc đời cô như sang một trang mới. Cô bắt đầu chơi đá, chơi keo, chơi kẹo, chơi tất cả những gì giúp cô thoát khỏi thực tại. Bệnh trầm cảm không chỉ dừng lại ở sự chán ghét bản thân, nó còn là chứng self-harm (đại khái là tự làm đau mình để cảm thấy tốt hơn, điển hình là cắt tayn), binge eat (chứng rối loạn ăn uống), OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng bức). Nó dày vò cô từng phút một. Nếu như người đời biết đến cô với vai trò là một người nổi tiếng, một fluencer, fashion icon, một doanh nhân trẻ thành đạt,… thì ở nhà, cô là một con nghiện chính hiệu. Một người mà thường xuất hiện trong bộ dạng nằm thở phều phào bốc mùi nồng nặc, bát đĩa chồng chất, giường cháy toàn thuốc lá và lấm lem máu. Nhưng cũng thật may mắn, cô có những người bạn thật sự, nhưng người bạn mà hồi cấp 1 cô đã dùng [30.000 tiền tiêu vặt Mẹ cho hàng ngày] x [5 ngày 1 tuần] x [52 tuần một năm] x [2 năm] = 15.600.000 đồng để mua được. Những người bạn mà sẵn sàng thay ga giường, nhặt bát đĩa và bật phim cho cô xem trog nhiều năm liền.
Nhiều người lên án plaaastic bởi sự tiêu cực, bởi cổ xúy cho việc tự tử, self – harm hay chơi thuốc. Nhưng riêng mình thấy thương. Càng đọc, mình lại thấy cả một khoảng trời cô độc trong cuộc sống của cô. Vời người-điên như plaaastic, mình khâm phục cô bởi sự thành công hơn phần lớn những người cùng tuổi. Cô dùng năng lực của bản thân để đập tan mọi định kiến của xã hội, những kẻ cho rằng người trầm cảm là những kẻ vô dụng và hèn nhát. Cô điên một cách ngông nghênh và giẫm lên mọi lời đàm tiếu. Có lẽ Error 404 là những trải lòng của một cô gái mắc chứng trầm cảm đã cố gắng mạnh mẽ trong suốt cả cuộc đời mình!
————————
Kết nối với mình ở:
Facebook: Hoài Thịnh
Tiktok: HT đi làm
Ig: Hoaithinh0102
Mail: [email protected]