”Khi ta nhớ mãi, giống như khắc vào tâm khảm điều gì thì điều đó không bao giờ mất đi dù nó không còn ở với ta nữa”.
Vào những ngày tự cách ly này, mấy đứa sinh viên như mình phần lớn sẽ chỉ quanh quẩn trong gian trọ rộng mười mấy mét vuông, mọi hoạt động chắc hẳn sẽ có đôi phần trì trệ. Cậu bé Tèo trong ”làm bạn với bầu trời” cũng gắn bó với chiếc giường thân thương bên khung cửa sổ, không phải bởi tự cách ly như chúng mình, mà bởi nó bị té từ trên cầu xuống suối trong mùa cạn, nên đôi chân không thể đi lại được.
Cho dù mọi hoạt động chỉ xoay quanh chiếc giường nhưng Tèo luôn tìm thấy niềm vui phía ngoài khung cửa sổ. Nó thấy những chú cừu gặm cỏ dù Lam và Nghị nhìn hoài chẳng ra, nó thấy những bông hoa nở rộ hay biết hôm nay cái Hằng mặc áo màu gì nhờ việc quan sát giàn áo phơi trên tầng thượng. Nó luôn mỉm cười và vui vẻ cho dù bị ”ba” ghẻ lạnh, đánh đập trong suốt 7 năm trời. Nó vẫn tin rằng ”thương cho roi cho vọt”, chỉ là đôi khi nó ước ba thương nó ít hơn đôi chút.
Không có nhiều ”drama” như ”ngày xưa có một chuyện tình”, cũng không quá bình lặng như ”cây chuối non đi giày xanh”, ”làm bạn với bầu trời” là câu chuyện xoay quanh những đứa trẻ nhiều tình thương, nhưng những pha ”lật lọng” xung quanh thân phận của Tèo cũng khiến người đọc bất ngờ. Cũng như nhiều câu chuyện khác của bác Ánh, những câu chuyện nhỏ nhặt trong xóm nhỏ, câu chuyện chú Vịnh mãi ôm hình bóng cô Đài dù cô đã theo chồng qua bên kia bờ sông, hay những câu nói vu vơ của Tèo, của Lam và của cả chú Vịnh luôn làm người đọc phải khững lại giữa cái tấp nập của đời thường.
Trong những ngày tự cách ly này, cho dù phải bó chân trong căn phòng mười mấy mét vuông, thì bạn cũng hãy như Tèo, ”bao giờ cũng nhìn thấy sự may mắn trong một hoàn cảnh không may mắn, bao giờ cũng vui tươi trong một số phận kém vui tươi, bao giờ cũng đối xử tốt với cuộc đời mặc dù không phải lúc nào cuộc đời cũng đối xử tốt với mình”!
11-05-2020
————————
————————
Kết nối với mình ở:
Facebook: Hoài Thịnh
Tiktok: HT đi làm
Ig: Hoaithinh0102
Mail: [email protected]