Dạo này mình cũng bận. Nói bận cũng chẳng phải, đôi khi lười biếng nên chữ ”bận” luôn là lý do hợp lý. Bởi vì bận nên mình cũng lười đọc lắm. Mình thường gặm nhấm những trang sách cũ thay vì đọc gì đấy mới hơn. Và một trong nhữn quyển đồng hành cùng mình là ”vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ”.
Lần đầu biết đến em nó là năm mình học lơp 9. Từ lúc đó đến giờ, mình cũng chẳng nhớ mình đã đọc bao nhiêu lần và mua bao nhiêu quyển nữa. Mình đọc để nhớ, để cảm thấy nhẹ nhàng. Mình mua thêm nhiều quyển để tặng cho những người mình thương.
Thông thường khi bắt đầu viết về một quyển sách, mình sẽ trích một đoạn ngắn có vẻ hay ho trước. Nhưng đối với ”vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” thì thực sự mình chẳng biết trích đoạn nào cả. Câu nào mình cũng thấy hay!
Câu chuyện xoay quanh cuộc sống thường nhật của cậu bé Trí Dũng. Bởi được kể bằng giọng điệu của cậu bé 10 tuổi nên mọi thứ thật mới mẻ. Ai cũng trải qua 10 tuổi trước khi có thể cầm được quyển sách lên và đọc một cách nghiêm túc, nhưng mấy ai còn nhớ rõ mồn một những suy nghĩ vô từ ở cái độ 10 tuổi đấy?!
Bởi vì 10 tuổi, nên những niềm vui cũng nhỏ, những nỗi buồn cũng đẹp. Đọc sách, mình thấy cả tuổi thơ trong đấy. Mình thấy mình đã từng nằm lỳ trong chăn chờ một ai đó đến đánh thức như cái cách cậu bé chờ chú Hùng mỗi buổi sáng. Vui thật vui khi chú lấy được vợ nhưng khi trở về nhà lại buồn so vì từ ngày mai chẳng còn ai chơi với mình nữa. Mình thấy mình trong cái sự tò mò mỗi lần có gánh hát, có đoàn sơn đông mãi võ đến dựng trại ở sân vận động, tối đến biểu diễn đủ thể loại xiếc hay ho. Mình thấy tuổi thơ của mình ngập tràn trong từng trang sách.
Đôi khi mình lớn lên, hoặc mình nghĩ mình lớn lên, mà vô tình quên đi những thứ bình yên nhỏ nhặt. Quên đi xung quanh mình vẫn có những con người thật thương mến thương.
Cũng bởi chỉ mới 10 tuổi, mà Trí Dũng có những triết lý đậm chất ”con nít” nhưng người lớn đọc xong cũng phải gật đầu, ừ cũng phải. ”Tôi nhớ lời bố nói, khi nhìn theo bóng một người mà ta không thể nào quên được, ta sẽ thấy nỗi nhớ của mình”.
Hay cái lúc mà cô Hồng mất cái Thương, mặt nó buồn so: ”Tôi vẫn còn nhớ mẹ hay thường nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ rất cần nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không bằng một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một người như vậy .Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc…”
Nhưng câu chuyện thường nhật chẳng đi theo một lối mòn nào cả. Nó là kỷ niệm, là nhung nhớ. Là những gì mà ai cũng phải trải qua ít nhất một lần. Đọc để nhớ, đọc để thương, đọc để vui niềm vui của người khác, buồn nỗi buồn của kẻ lạ. Đọc xong để có thể ”vừa nhắm mắt, vừa mở cửa sổ và hít đầy lồng ngực những niềm vui, rồi bắt đầu một tháng mới nhiều thành công!
————————
Kết nối với mình ở:
Facebook: Hoài Thịnh
Ig: Hoaithinh0102
Mail: [email protected]